Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Cự Giải _ Thiên Bình

Có một Cự Giải yêu chân thành, một CG đa sầu đa cảm.
Có một Thiên Bình vô tâm, một TB sao quá hờ hững.
Có một CG và một TB như thế!
Họ gặp nhau trong một ngày thu, gió se và hương hoa sữa nồng nàn, những cô cậu học sinh sau năm học cấp 3 gặp nhau, thi đỗ đại học và trở thành sinh viên của một trường Đại học danh tiếng.
Một ngày mưa nhẹ, nắng vàng hiu hắt, ước mơ của CG đã thành hiện thực, sau bao cố gắng, miệt mài, CG cũng được đứng tại đây: Hà Nội phồn hoa và sáng rực. Là người con gái Hạ Long dịu dàng và hiền thục, CG chông chênh giữa dòng người xuôi ngược, nơi đây bắt đầu một cuộc sống mới, xa gia đình thân yêu cùng những kỉ niệm tuổi thơ hồn nhiên.
TB thì khác, đây vốn là quê hương của TB mà, một chàng trai Hà thành đẹp trai và phong độ, chân trời mới cách quê hương CG đến hơn 200km, còn đối với TB, chỉ cách có hơn  nửa tiếng chạy xe.
Buổi tối, ành đèn điện vẫn sáng rực, bóng người ngả nghiêng nơi sân trường, ngày nhập học nên đông vui lắm, ở các trường Đại học, người ta vẫn gọi là giờ Điểm danh. Bạn bè mới, thầy cô mới, cả một khng trời mới mà CG cứ thấy tối om om. Một bóng người đổ dài trước mắt CG, cái bóng ấy to lớn, như bao trùm cả thân hình CG gầy nhom.
-         Đây có phải lớp X ko?
Một cái vỗ nhẹ vào vai và chất giọng trầm ấm vang lên. Mặc kệ, có quen đâu mà đòi bắt chuyện, CG ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng thực ra…
Trái tim loạn nhịp bắt đầu vang lên những nốt nhạc đầu tiên của một tình yêu chớm nở, đôi  mắt ấy khiến CG nao lòng, không thể nào quên.
Người ta nói, trong các cung hoàng đạo, CG và TB ở bên nhau sẽ có khoảng thời gian khá khó khăn. Ôi, không phải khá khó khăn đâu mà rất khó khăn đấy, thực sự 2 người đã phải trải qua những phút giây vô cùng đau buồn, nước mắt nghẹn đắng trên khóe môi cả hai.
Tình cảm giữa họ chẳng mấy chốc trở thành tình yêu, trở thành hai người yêu nhau. Là CG yêu trước, thật đấy! Tâm hồn mong manh của  một CG đã thực sự rung động trước một TB hào hoa và khá ga lăng. Có lẽ, TB cũng rung động trước một CG chân  tình như thế. Nhưng, bản tính vô tâm của TB đã không ít lần khiên CG cay cay nơi khóe mắt và cũng không ít lần khiến cô nức nở trong đêm tối.
Phải chăng không nên bắt đầu. Mà thực sự đã chẳng có một sự khởi đầu. Hai người yêu nhau trong sự ngầm hiểu, bạn bè cũng chẳng rõ mối quan hệ của họ, TB không tuyên bố và CG cũng chỉ cười nhạt cho qua. Vậy nên mới chẳng cảm thấy vững bền, cảm thấy chênh chao trong một thứ tình cảm chưa một lần được định nghĩa. CG cứ cố gắng vun đắp cho tình cảm của mình bao nhiêu thì TB vô tâm với cảm xúc ấy bấy nhiêu. Ừ thì cùng có những lần nắm tay nhau dạo phố, ừ thì cũng có những cái ôm trong ngày đông giá lạnh, ừ thì cũng tin nhắn ngày đêm …. Nhưng, những vết thương lòng mà TB mang lại chẳng thể xóa nhòa, chỉ cần những cuộc vui bên bạn bè là TB quên hết, ko biết CG lo lắng, ngóng trông đến thế nào. Chỉ cần là những người bạn thân thiết của TB vây quanh là TB bỏ mặc người luôn nghĩ cho anh mọi lúc mọi nơi.
TB ham chơi và nhanh chán lắm! Còn CG lại hay tự làm khổ mình ghê cơ. Vậy là, người đau lòng vẫn và CG thôi.
Phải chăng là vì bằng tuổi nhau, người con gái thường suy nghĩ chín chắn hơn người con trai? Nhất là CG nữa, một người hay lo lắng bất an mà TB thì cứ vô tâm, hờ hững.
Hôm qua TB lại liên hoan về muộn, không nhắn cho CG nổi một cái tin đã đi ngủ, lại còn buồn hơn cả là đám bạn của TB lấy điện thoại trêu chọc CG khiến CG cả đêm mất ngủ, sáng dậy đôi mắt thâm quầng. Vậy mà lúc gặp nhau. TB cứ tỉnh bơ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Phát điên lên được!!!!!

Vậy mà cả chiều hôm qua, CG đã dày công nghiên cứu xem nên rủ TB đi ăn ở đâu vào cuối tuần. Vậy mà, TB còn đối xử với CG như thế đấy. Thật là quá vô tâm mà!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Chông chênh




Chỉ một tấm hình cũng đủ khiến trái tim em đau nhói
Và cũng chỉ một dòng chữ khiến trái tim em nhói đau
Người xưa, tình nay cùng lúc khiến em nghẹt thở
Chẳng ngờ trái tim, lại yếu đuối đến vậy
Trốn chạy khỏi một thứ tình cảm bình lặng, em chông chênh đi tìm một thứ tình yêu đầy gai góc và thử thách. Để rồi, người xưa vụt mất, tình nay dang dở. Không phải tiếc nuối, cũng chẳng thể nói là hối hận… Nhưng giờ đây em đang lênh đênh giữa biển người, thứ mình đang theo đuổi luôn là mong manh, điều mình đã lấp đi giờ đã không còn.
Vậy sao, vẫn cảm thấy nhói đau? Không phải một chút, mà là rất hụt hẫng, cảm giác rằng: Ở đâu đó vẫn có người đợi em giờ đã không còn. Chính em, đã đánh mất đi con người đó một cách thật dứt khoát và vô tâm!
Đánh đổi lại với thứ cảm giác bình lặng, em giờ đây luôn phải lo lắng về một điều còn chưa rõ ràng, chưa được khẳng định, có lẽ chưa phải là của mình nhưng thực sự rất sợ mất đi. Trớ trêu thay, đã bao giờ có mà lại lo sẽ mất? Ừ thì là tình mong manh. Con người ấy xa tầm với, có chỉ là trong phút giây, cảm giác sợ mất vẫn luôn thường trực.
Và rồi, một dòng chữ xuất hiện, vô tình thôi nhưng cũng đủ khiến em phải giật mình hoang mang. Nhỡ đâu… Nhỡ đâu lại thế… Em sẽ làm thế nào, em sẽ ra sao?
Người ấy đã gắn bó với anh lâu lắm rồi, đã hiểu quá rõ con người anh, biết quá rõ về gia đình anh. Còn em? Mới chỉ biết anh thôi, mới chỉ … chứ không phải là đã lâu! Em không muốn sống trong cảm giác lo lắng ấy nữa, thứ cảm giác an tâm trước kia sẽ chẳng khi nào quay lại… Chông chênh
Bước tiếp hay dừng lại? Và có dừng lại cũng chẳng thể tìm được người xưa.
Là thế đấy, chuyện tình cảm thật khó khăn, người ta vẫn thường nói: Là con gái thì nên lấy người yêu mình, không nên lấy người mình yêu… Ngẫm nghĩ. Người yêu mình giờ đã ở bên một trái tim khác, vừa khít và vẹn nguyên, người mình yêu thì luôn xa tầm với, hôm nay ở bên mai đã xa rồi…
Vậy là, chỉ còn mình em! Đến khi nào mới đủ dũng cảm để quyết định. Đến khi nào hạnh phúc mới mỉm cười chào đón?
Người yêu ơi, em vẫn ở đây thôi, chờ đợi anh, một tình cảm chân thành!

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Xa nhau...


Xa nhau…
Xa nhau có khiến tình mình đậm sâu hơn không anh?
Xa nhau có khiến anh thấy nhớ và yêu em nhiều hơn không?
Đã chẳng bền chặt sao còn muốn xa nhau?
Ước gì em có thể cảm thấy chán anh một chút. Ước gì em có thể thấy chán nản mỗi khi gặp anh, mỗi khi nhắn tin với anh. Ước gì em có thể thở dài ngao ngán khi bước cùng anh… Ước gì em có thể như vậy, để hiểu được tâm trạng của anh khi ở bên em…
Hôm qua nước mắt em lăn dài vì một từ “cũ”. Phải rồi, em là một thứ thật quá cũ kĩ đối với anh. Đã hơn 365 ngày mình quen nhau rồi anh nhỉ, một con số lớn như vậy em thành cũ là cũng đúng thôi. Trong khi những điều mới mẻ, hấp dẫn hàng ngày, hàng giờ vẫn chào đón anh. Và anh đã dõng dạc nói với em rằng: Anh thừa nhận, anh thích những điều mới! Từng lời nói như đâm vào tim em, quặn thắt, đớn đau đến tận tâm can. Đôi chân em muốn ngã xuống, đôi vai run rẩy dưới những giọt nước mưa ướt đẫm. Đau đớn thực sự bóp nghẹt em!
Anh cần những khoảng trống, anh muốn dành thời gian cho những niềm vui mới mẻ, những cô gái thật khác em. Còn em, ngày nào cũng gặp anh, cũng trò chuyện… làm anh chán ngắt!
Em chấp nhận. Trả lại anh 24tiếng đồng hồ trọn vẹn của một ngày. Không làm phiền anh nữa, không dành giật bất cứ phút giây nào của anh. Và cứ như thế, ta sẽ xa nhau phải không anh? Thật nhiều khoảng trống, để rồi chẳng còn em trong tâm trí của anh nữa. Em là ai, em đã từng là gì cũng không có ý nghĩa gì nữa. Tình cảm, thật quá đáng thương, một thứ cảm giác yêu đương thật mong manh, đáng được trân trọng nhưng lại bị hờ hững, đáng giữ gìn nhưng lại bị tàn nhẫn bỏ qua. Đến bao giờ yêu thương thực sự mới mỉm cười với em?
Thế này nhé. Em sẽ cố gắng im  lặng, sẽ không nhắn tin cho anh nữa, em sẽ làm những ngón tay của em thật đau bằng những vết cắn mỗi lần nó muốn gửi đến anh vài dòng tin nhắn hỏi thăm. Em sẽ không đòi gặp anh, sẽ ngoan ngoãn ở phòng để anh được thoải mái dạo chơi bên ngoài, bên những cô gái thật mới mẻ. Em sẽ nén đau thương. Em chấp nhận, anh ah!
Hứa với em  là anh sẽ hạnh phúc với lựa chọn của anh, anh nhé!
Có những thứ chưa từng bắt đầu, và giờ đây đang dần kết thúc. Một mối quan hệ hờ hững, chưa từng được khẳng định. Xin lỗi vì đã khiến mọi người hiểu lầm về anh và em!
Anh! Chưa từng yêu em. Vậy nên anh không cần phải cảm thấy áy náy đâu. Người ngu ngốc là em, người chấp nhận cũng sẽ là em!

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Em yêu anh! Chàng trai tháng Mười

Đó là một chàng trai tháng Mười tốt bụng và thật cuốn hút.
Anh từng nói với em rằng, em đang yêu một người kém tuổi. Có lẽ vậy, em biết khóc trước anh vài ngày, đón mặt trời sớm hơn anh, phải chăng vì vậy mà tình cảm của em cũng sâu đậm hơn anh
Một chàng trai tháng Mười đem đến cho em những giây phút thật hạnh phúc, bình yên và ấm áp. Cùng là người khiến em thao thức đêm đêm, khiến em tủi thân và buồn bã. Chàng trai tháng Mười chẳng hề chiều chuộng em, nếu không muốn nói là thực sự nghiêm khắc. Những lúc em giận hờn, anh dùng sự im lặng để cảnh cáo em, em mà cứ như vậy chỉ khiến cho chuyện chúng mình chẳng tốt đẹp, và cứ thế xấu đi thôi. Cuối cùng, em cũng là người thua cuộc, lại rối rít nhắn tin, rối rít tìm anh giữa dòng người xuôi ngược. Em là thế đấy, chẳng dễ đầu hàng trước ai, nhưng anh là một ngoại lệ.
Một chàng trai tháng Mười có giọng nói trầm ấm, em thích áp tai vào lưng anh và đòi anh phải nói thật nhiều, những lúc ấy, em như nghe được cả âm vang từ lưng anh, một cảm giác thật thú vị. Chàng trai tháng Mười có chất giọng đặc biệt, anh tự nhận mình hát không hay nhưng em rất thích nghe anh hát, những bài hát dành riêng cho em.
Một chàng trai tháng Mười luôn trân trọng tình cảm gia đình, anh yêu quý gia đình mình hơn bất cứ điều gì. Đối với anh, mẹ luôn là người tuyệt vời nhất. Chàng trai tháng Mười chăm chỉ và thật ga lăng, dù là người mới quen hay đã thật thân thiết cũng sẽ nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của anh. Cũng bởi vậy mà chẳng ít lần em ghen tuông, em giận hờn.
Một chàng trai tháng Mười khiến em vui thật nhiều và cũng buồn vô cớ. Chàng trai tháng Mười luôn chạy dài trong suy nghĩ của em, chàng trai tháng Mười sống tình cảm và luôn biết quyết tâm.
Em yêu một chàng trai như thế!

Đêm trắng


Hôm nay có mưa rơi, mưa phùn cuối xuân nên thời tiết vẫn còn mát mẻ. Cây cối vẫn còn ướt đẫm những giọt sương, màu xanh của lá hòa cùng gió khẽ đu đưa, đu đưa.  Trời âm u, không khí ẩm ướt. Một ngày buồn!
Đêm qua nằm trằn trọc, đêm qua nước mắt lăn dài. Đêm trắng!
Em đã quen với việc ôm theo những nỗi đau vào giấc ngủ của mình, những vết thương chưa kịp lên da non lại bắt đầu bong tróc, đau đớn. Sáng nay tỉnh giấc với đôi mắt sưng mọng, cảm giác buồn thương vẫn còn nguyên vẹn. Giấc ngủ đến chập chờn, chóng vánh!
Ngày hôm qua! Ước gì ngày hôm qua chưa từng có trong kí ức. Nếu chỉ là buổi sáng đánh thức anh dậy vì phải học sáng, em lo anh không kịp ăn sáng sẽ phải ôm bụng đói đến lớp nên đã gọi anh. Nếu chỉ dừng lại ở việc mưa nặng hạt, em đã đứng dưới cầu thang đợi anh đi qua cùng anh lên lớp, vì em có ô mà. Trước đó em muốn đến tận nơi để đón anh cơ, nhưng anh nói anh sẽ đi cùng bạn. Vì em hiểu anh thấy ngại không muốn đi cùng em nên em đã cố chấp đợi anh, và kết quả là đã được cùng anh đi vài bước trên con đường ướt nhẹp trước khi lên lớp, dưới chiếc ô rộng, em chắc rằng anh không bị ướt.
Nếu chỉ dừng lại ở việc mình ngồi cùng nhau trên lớp học. Em được nhìn anh chăm chú học bài, đôi lúc cơn buồn ngủ ập đến, hàng mi khép lại, em sẽ đánh thức anh bằng cách lay nhẹ tay anh và mỉm cười vui vẻ. Nếu chỉ dừng lại ở những chuyện đó, thì chắc hẳn những vết thương trước kia sẽ kịp lên da non, sẽ kịp khô và dần dần thay được lớp da mới.
Nhưng, hạnh phúc nhỏ nhoi của em đâu dễ dàng đến vậy. Sự quan tâm của em phải chăng là quá thừa đối với anh, phải chăng nó không có ý nghĩa j hết trong cuộc sống bận rộn của anh? Thay vì việc em lo lắng cho tất cả những việc anh phải hoàn thành, anh phải trải qua, lo lắng anh không có thời gian nghỉ ngơi thì cái mà em nhận được chỉ là sự khó chịu, không muốn trả lời những câu hỏi của em, cái mà em nhận được chỉ là cảm giác tủi thân, buồn đau vô hạn. Đã không yêu em, sao lại còn tàn nhẫn đến thế. Em đâu dám đòi hỏi j nhiều, chỉ mong có thể ở bên anh , chia sẻ niềm vui nỗi buồn, giúp anh những j em có thể làm được. Điều em mong chỉ có vậy! Đơn giản nhưng vì em là vô nghĩa, nên ngay cả những việc đó, em cũng không được làm phải không anh?
Trái tim em nhiều lần thấy nhói, khi nghĩ về một cuộc tình không trọn vẹn. Tình đơn phương! Nhiều nước mắt và dằn vặt đến tận tâm can. Thứ tình cảm cho đi và không được nhận lại thực sự vô nghĩa đến vậy sao. Em sợ những giấc ngủ chập chờn, sợ những tin nhắn ngày mai mình nói chuyện sau, còn bây giờ anh ko có thời gian cho em, sợ một mình đối diện với đêm trắng.
Nếu như em buông tay, trả lại anh những ngày không có em ở bên, có lúc nào anh cảm thấy nhớ kỉ niệm về em? Ở bên anh, em đã cố gắng khác hẳn so với những người con gái khác, bằng việc thường chỉ nắm một ngón tay út của anh, bằng việc hay hôn lên má anh bằng mi mắt, bằng việc đến những nơi anh lần đầu tiên bước đến, bằng việc tặng anh những món quà em tự thiết kế, tự hoàn thiện…. Yêu anh, bằng cả trái tim em. Em muốn sau này khi xa em, em sẽ không bị nhầm lẫn với bất kì cô gái nào khác của anh! Em muốn em khác biệt và em là duy nhất!

Có những sự im lặng có sức tàn phá đến ghê gớm. Sự im lặng của anh trong lúc này đủ để khiến em kiệt sức!

Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

Em đã yêu một Thiên Bình vô tâm


Giữa mùa hè vẫn có cảm giác buốt lạnh, anh có tin không?
Đó là cảm giác tự sâu trái tim em, nơi mà ngày đêm vẫn thổn thức tình yêu dành cho anh. Giữa những vướng bận của cuộc sống thường nhật, em đã rơi vào một vòng xoáy mà chẳng một cô gái nào muốn. Tình đơn phương!
Người em yêu là một chàng trai cẩn trọng, tốt bụng và khá kĩ lưỡng. Anh có đôi mắt sâu và hàng lông mày rậm, đó cũng là ấn tượng đầu tiên của em về anh. Ngày lại ngày, khi những cơn gió vô tình thổi qua, em lại thấy sao mà giống anh đến vậy. Gió là của chung, chẳng phải của riêng ai. Anh cũng thế, là một người con ngoan của bố mẹ, là một người bạn tốt của những người cùng trang lứa… và dĩ nhiên anh chẳng phải của riêng em. Anh đối với em cũng vô tình như gió, thích đến thì đến, muốn đi lại nhanh chóng rời xa.
Ở bên anh, nỗi lo sợ mất anh từng giờ, từng phút vẫn đeo đuổi em. Bất cứ chuyện gì xảy ra, dù là nhỏ nhất cũng khiến em sợ anh sẽ rời xa em. Và có những lúc em tự chế giễu mình: Mất anh ư, đã bao giờ có mà mất? Em là một con bé sống nội tâm, hay vẩn vơ suy nghĩ, và anh chẳng thể hiểu nổi em. Em tự ti nhưng không dễ khóc. Nhưng thực sự, anh là điểm yếu của em. Khi nghĩ về anh, nước mắt em dễ rơi hơn bao giờ hết, em cảm thấy tủi thân cho thứ tình cảm không được đáp lại của mình, cảm thấy mình thật đáng thương và chẳng có ý nghĩa gì trong cuộc sống bân rộn của anh cả.
Hôm nay là một ngày hè nắng vàng, tiết trời giao mùa vẫn có những khoảng khắc thật dễ chịu. Em lặng nhìn những chiếc lá vàng rơi mà người ta vẫn gọi là cuốn theo chiều gió, khung cảnh rất đẹp khi có những tia nắng vàng vắt vẻo trên những tán lá cây, nếu như cảnh tượng chỉ có vậy thì em sẽ cảm thấy yêu đời biết bao. Nhưng, trớ trêu thay, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ! Những dòng tin nhắn dần hiện lên trước mắt em: Em cứ  như vậy thì anh chẳng muốn nói gì nữa! Nói chung là, anh chán em rồi, nói chung là thời gian của anh chẳng thể giành cho em, nói chung là em không hiểu anh, nói chung là em không phải là người sẽ đi cùng anh đến suốt cuộc đời….
Em. Đau đớn và thực sự mệt mỏi, em chẳng thể điều khiển dòng suy nghĩ của mình. Nếu như em mốn giành thật nhiều, thật nhiều thời gian cho anh, thì anh chỉ có thể tranh thủ gặp em trrong ít phút. Nếu như anh luôn ở trong tâm trí của em thì em thật ít khi chen được vào dòng suy nghĩ của anh. Nếu như mọi điều, mọi việc em đều lo cho anh, muốn làm cho anh thì anh cho rằng điều đó là  không cần thiết và anh có thể tự làm được. Và nếu như…. Em yêu anh nhiều đến thế thì trái tim anh vốn dĩ không giành cho em. Đã nhiều lần em muốn buông tay, muốn xóa đi tình yêu giành cho anh. Bắt đầu từ việc xóa hàng trăm tin nhắn của anh mà em đã tích lũy ngày qua ngày trong điện thoại, bắt đầu từ việc xóa số điện thoại của anh vì không muốn chỉ một nút chạm tay là có thể liên lạc với anh, bắt đầu từ việc cố gắng không nghĩ đến anh, cố gắng thêm một ngày, hai ngày không nói chuyện với anh và tìm cho mình những niềm vui khác….. thì kết thúc cũng là cảm giác không thể chịu đựng thêm nữa của em. Đối với anh không nói chuyện với em 1 ngày, 1 tuần, 1 tháng, 1 n ăm hay cả đời đi chăng nữa  thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng em thì khác, em không thể điều khiển được những ngón tay của mình, và những dòng tin nhắn băn khoăn, lo lắng lại hiện ra… Và cứ thế tình cảm của em ngày càng lớn dần.
Em đã đọc được một câu nói rằng, trong tình yêu đừng tranh giành việc mình là người yêu nhiều hơn, vì vị trí đó là giành cho người đau khổ nhất khi tình yêu không trọn vẹn. Em chính là người giành trọn vị trí đó.
Em phải làm gì đây, em yếu đuối quá chăng, hay tình yêu của em là mù quáng, em sã cố gắng vì những điều gì để mọi chuyện tốt đẹp hơn???? Ngừng yêu anh? Điều đó vượt quá sức chịu đựng của em!
( còn tiếp những cảm xúc dang dở, có lẽ nên giữ trong tim, nén chặt!)

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Ra đường

Tiếng còi inh ỏi
Xe cộ tấp nập đua chen
Người sang đường vội vã
Học sinh tan trường 
Công nhân nghỉ việc
Bà buôn dọn hàng
Hà Nội chiều tan tầm.....